Gibran kể:
“Một lần nọ, tôi hỏi bù nhìn: ‘Tôi hiểu vì sao người nông dân tạo ra anh - họ cần anh. Tôi hiểu các con vật tội nghiệp - chúng không có đủ trí khôn để nhận ra anh là đồ giả. Nhưng khi trời mưa, trời nắng, vào mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh giá, anh vẫn đứng đây để làm gì vậy?’.
Bù nhìn đáp: ‘Ông không hiểu được niềm vui của tôi. Chỉ cần khiến cho những con vật đó sợ hãi đã là một niềm vui đáng để tôi chịu đựng mưa, nắng, nóng, lạnh, mọi thứ. Tôi đang khiến hàng ngàn con vật sợ hãi! Tôi biết tôi là đồ giả, chẳng có gì bên trong, nhưng tôi không quan tâm chuyện đó. Niềm vui của tôi là khiến những sinh vật khác sợ hãi’”.
Tôi muốn hỏi bạn: "liệu bạn có muốn giống như con bù nhìn này không - chẳng có gì bên trong, khiến ai đó sợ hãi, khiến ai đó hạnh phúc, khiến ai đó bẽ mặt, khiến ai đó kính trọng? Bạn sống cuộc đời mình chỉ vì người khác? Có bao giờ bạn nhìn vào bên trong? Có ai trong ngôi nhà đó của bạn hay không? Bạn có muốn tìm chủ nhân của ngôi nhà không?"
Mọi người đến gặp tôi và nói: “Osho, hãy cho chúng tôi biết chính xác chúng tôi phải làm gì!”. Nhưng tại sao bạn không thể lắng nghe trái tim chính mình? Thánh kinh đang ở bên trong bạn: một quyển sách thật sự.