Có một sinh linh vừa mới tách ra từ Cái Toàn Thể. Vì là một phần của Cái Toàn Thể, nó biết nó là ánh sáng. Nó cứ luôn mồm: "Ta là ánh sáng! ta là ánh sáng!". Nhưng cái biết đó không thoả mãn được đó. Ngày nào cũng luôn miệng mình là ánh sáng cũng không giúp nó hiểu được ánh sáng là gì, cảm nhận được bản thân rực rỡ thế nào. Bởi vì trong thế giới linh hồn, không có gì ngoài ánh sáng. Mọi sinh linh đều cao cả, mọi sinh linh đều tráng lệ và mọi sinh linh đều tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ của Cái Toàn Thể. Và thế là sinh linh nhỏ bé đó giống như một ngọn nến trong ánh mặt trời. Giữa ánh sáng vĩ đại nhất - mà nó là một phần trong đó - nó không thể thấy bản thân mình. Nó khao khát một trải nghiệm để biết chính nó - biết được mình là ai, mình thực sự là cái gì. Ao ước khám phá bản thân ngày càng lớn.
Một ngày Cái Toàn Thể nói với nó: "Này! Sinh linh bé nhỏ, Con phải làm gì để thoả mãn cái khao khát đó bây giờ?"
"Oh! Bố vừa hỏi gì. Con sẽ làm bất cứ thứ gì, bất cứ điều gì!" - Sinh linh bé nhỏ đáp.
"Con phải rời khỏi chúng ta" - Cái Toàn Thể nói, "Sau đó con phải trở thành bóng tối, quên đi mình là gì".
"Bóng tối là gì?" - Sinh linh bé nhỏ hỏi.
"Là những gì không phải con." - Cái Toàn Thể đáp và sinh linh bé đó đã hiểu.
Sinh linh đó rời bỏ tất cả, ném mình vào vương quốc bóng tối. Ở cõi này, các sinh linh như nó có thể trải nghiệm tất cả về bóng tối.
Nhưng ở giữa bóng tối bao trùm không lối thoát, nó hét lên: "Bố! Bố! Tại sao bố lại bỏ rơi con?"
"Con chưa bao giờ phụ thuộc vào ta. Hãy tự đứng lên! Nhớ ra mình thực sự là ai và bóng tối sẽ tự biến mất. Con sẽ về nhà. Ta luôn ở đây và nhắc nhở con về điều đó, bằng cách này hay cách khác. Luôn luôn. Những gì con làm trong khoảnh khắc thử thách đen tối nhất có thể sẽ là chiến thắng vĩ đại nhất."