Tôi thường nhìn xung quanh và cảm thấy thật buồn cười mỗi khi thấy ai đó đang quá nghiêm túc. Họ sống như thể những thứ xung quanh họ đều là những vấn đề quá nghiêm trọng. Một người đang đánh ghen, một cặp đôi khóc lóc sống chết khi chia tay. Một hợp đồng chốt thất bại, một anh chàng mới bị đuổi việc đang nhậu xỉn quắc để quên đi cái sự việc đó. Sự nghiệp, gia đình, con cái, tài sản... Rồi bla bla đủ các thứ hành hạ bản thân. Họ coi nó quan trọng và nghiêm trọng đến mức khuôn mặt chẳng thể nào nở một nụ cười khi nhắc đến nó.
Tôi thấy buồn cười và cùng lúc đó cũng thật tội. Chẳng hiểu sao 2 cảm xúc đó lại có thể xảy ra đồng thời được chứ. Giả sử bạn là một người vô thần chính gốc. Không có kiếp sau gì cả. Chết là hết. Chẳng còn lại gì. Thế thì những thứ bạn đang làm có ý nghĩa gì? Thế giới này tồn tại bởi vì bạn tồn tại. Bởi vì ý thức bạn tồn tại nên bạn mới nhận biết được thế giới xung quanh - con cái sự nghiệp tình yêu, biết được sự tồn tại của vũ trụ. Khi bạn chết đi, toàn thể ý thức biến mất và thế giới này không còn tồn tại trong cái ý thức đó nữa. Vậy bây giờ, khi bạn chết, thế giới này có ý nghĩa gì? Nó đâu còn tồn tại đối với bạn? Những thứ bạn phấn đấu chắc chắn 100% sẽ biến mất trong một cái tích tắc. Thật vô nghĩa.
Thế là bạn sợ quá. Bây giờ bạn là một người tôn giáo. Cuộc sống này có hàng triệu kiếp sống. Hàng triệu kiếp sống! Nghĩ tới cái tuổi thọ này thôi cũng đã thấy mệt rồi. Vậy thì có gì mà phải vội! Hàng triệu kiếp sống, hàng triệu cuộc đời, hàng triệu người sẽ quen và hàng triệu việc có thể làm. Không làm được ở kiếp này thì qua kiếp khác làm. Có gì mà quan trọng mà cứ phải nhặng lên thế. Cứ thong thả thôi.
Đó là trò chơi của tâm trí.
Bạn sẽ nhận ra mọi thứ cứ như một trò đùa. Thật vô nghĩa. Những thứ tưởng như quan trọng lại chẳng quan trọng đến thế. Nhưng chính cái sự vô nghĩa này mới là thứ có ý nghĩa nhất. Nếu bạn đủ khôn ngoan để nhận biết cái vô nghĩa này. Bạn sẽ bắt đầu thôi hối hả. Thôi chạy đua với cuộc sống như thể bạn đang chạy theo đường chân trời. Nó như thể ở ngay trước mắt nhưng mãi chẳng bao giờ tới. Thế thì tốt hơn hết là cứ sống thư thả.
Khi bạn quan trọng hóa mọi thứ, tâm trí căng như dây đàn. Nó chỉ lo lắng về tương lai. Không có thời gian cho hiện tại. Không có chỗ cho tiếng cười. Khi bạn nhận biết được sự vô nghĩa này. Một tiếng cười lớn của tâm trí xảy ra. Cười vào cái tâm trí lúc trước. Cười vào cái sự trẻ con của việc cứ quan trọng hóa mọi thứ. Tâm trí được thảnh thơi khi bạn chậm lại. Khi tâm trí thảnh thơi, nó dần nhận biết được hiện tại xung quanh, nó bắt đầu biết tận hưởng những niềm vui của hiện tại. Tiếng chim hót, tiếng mấy con mèo nô nhau, tiếng cười nói của bạn bè bây giờ lại đẹp và quý giá đến thế. Đó là điều ý nghĩa nhất của sự vô ý nghĩa.
Điều tôi quan tâm là miếng ăn, chỗ ngủ. Và tất cả những điều quan tâm còn lại là hôm nay có vui hay không. Đó chính là kiểu của tôi.