Trước mười bốn tuổi bạn có thể nhồi nhét bất kì cái gì vào tâm trí nó - nó dễ bị ảnh hưởng, bạn có thể thôi miên nó. Bạn có thể bảo nó mọi điều bạn muốn và nó sẽ nghe theo điều đó, nó sẽ tin vào điều đó. Các tu sĩ đã tìm thấy nó từ lâu trước đây rồi - trong hàng nghìn năm họ đã quan sát và họ đã đi tới nhận biết: nếu bạn muốn kìm nén đứa trẻ, nếu bạn muốn làm cho đứa trẻ phụ thuộc, làm điều đó sớm nhất có thể được - càng sớm càng tốt. Nếu điều đó có thể được làm trước bẩy tuổi, thành công còn chắc chắn hơn nhiều.

Trước khi chúng trở thành độc lập, tâm trí chúng phải được huấn luyện.

Mọi người đều đang nói dối. Tất cả họ đều nói về thiên đàng và địa ngục, thiên thần, thượng đế, ma quỷ và đủ loại vớ vẩn, mà chả biết cái gì cả. Họ đã nhìn thấy chưa, hoặc chí ít là cảm nhận thấy. Sao họ dám nói về thứ mình không biết, không thấy với một đứa trẻ non nớt? Hãy chấp nhận sự ngu dốt của mình, hãy nói với nó: "Ta không biết. Ta chưa bao giờ trải nghiệm qua. Con hãy tìm kiếm thử xem. Hãy tự tìm câu trả lời cho riêng mình". Bà tôi là người vĩ đại, không phải bởi vì bà đã biết chân lý, mà bởi vì bà không thể nào dối trá với một đứa trẻ.

Không ai nên nói dối – ít ra, với một đứa trẻ; cái đó là không thể tha thứ được. Trẻ con đã bị khai thác bóc lột qua nhiều thế kỷ chỉ vì chúng sẵn sàng tin cậy. Bạn có thể nói dối chúng rất dễ dàng, và chúng sẽ tin cậy bạn. Nếu bạn là một người cha, người mẹ, chúng sẽ nghĩ bạn nhất thiết phải đúng. Đó là cách mà toàn bộ nhân loại sống trong bại hoại, trong một vũng bùn rất nhớp nháp của những lời dối trá được nói ra với trẻ con trong nhiều thế kỷ. Nếu chúng ta chỉ có thể làm một điều, một điều đơn giản – không nói dối trẻ con và tự thú với chúng sự ngu dốt của chúng ta. Trẻ con chỉ là sự hồn nhiên; hãy để lại cho chúng không phải là cái gọi là kiến thức của bạn. Nhưng trước hết, chính bạn phải hồn nhiên, chân thật, không dối trá.

Với đầu óc non nớt, trẻ con tin tưởng tuyệt đối cha mẹ chúng. Cha mẹ thì nói dối chúng ngay từ khi chúng còn bé xíu. Nói dối ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất để họ không bị chúng làm phiền, để đối phó với một đứa trẻ. Đối phó với một đứa trẻ? Đó là thể loại người lớn trưởng thành gì vậy? Đứa trẻ bị tổn thương bởi lời nói dối, hứa lèo của cha mẹ. Bài học về niềm tin đã bị chà đạp từ giây phút đó, chà đạp bởi người thân yêu tin tưởng nhất. Đó là nỗi buồn đầu tiên chúng trải qua. Vì là đầu tiên nên đó là tổn thương lớn nhất, sâu sắc nhất, đau đớn nhất lúc đó của nó. Chúng nhanh chóng học được toàn bộ những kỹ thuật đó từ cha mẹ và người lớn. Rồi chúng lớn lên, trở thành người lớn và cứ thế tiếp diễn. Chính người lớn đã tạo ra một xã hội toàn sự dối trá như bây giờ. Bi kịch là xã hội dối trá đó khởi nguồn từ chính họ dạy cho chính con mình mà họ không hề hay biết.

OSHO.