Không ai cho phép bạn được là chính mình, mặc dù vấn đề đó chả có gì quan trọng hay ảnh hưởng đến họ. Hồi nhỏ tôi nuôi tóc rất dài, và hay đi ngang qua cửa hàng của bố tôi. Cửa hàng ông ấy nối tiếp với nhà, sau cửa hàng là nhà. Khi đi vào nhà phải bước qua cửa hàng, thế là mọi người hỏi "đây là con gái nhà ai vậy". Vì lúc đó tóc tôi rất dài và nhiều, họ không thể nghĩ được rằng con trai có tóc dài như vậy. Bố tôi xấu hổ và ngượng ngùng nói với họ rằng "nó là con trai". Nhưng họ vẫn cứ bảo tại sao con trai lại để tóc dài như thế.

Rồi cũng đến ngày đó, ông bắt đầu trở nên bất thường, khó chịu và tức giận. Ông dùng cái kéo cắt vải và cắt ngang tóc tôi. Khi đó tôi im lặng và không nói một lời nào với ông. Ông bất ngờ vì điều đó và nói: "Mày không muốn nói gì sao?"

Tôi nói: "Con sẽ nói theo cách riêng của mình".

Ông hỏi: "Ý mày là gì, mày ngụ ý gì?"

Tôi nói: "Rồi bố sẽ thấy!".

Và rồi tôi đến chỗ ông cắt tóc nghiện thuốc phiện đối diện nhà tôi. Đó là người duy nhất mà tôi kính trọng. Có nhiều tiệm cắt tóc khác nhưng tôi chỉ yêu quý mỗi ông ấy. Chúng tôi có thể nói chuyện hàng giờ liền với toàn những điều vô nghĩa, kiểu như "nếu tất cả mọi người đều nghiện thuốc phiện, chúng ta sẽ thành lập một tổ chức chính trị cho họ. Lúc đó chúng ta có thể tiếp quản đất nước này. Thật tuyệt vời biết bao!"

Tôi nói: "Đó là một ý kiến hay đấy"

Ông nói: "Bởi vì bác là một con nghiện nên hay quên mất lý tưởng của mình"

Tôi nói: "Bác đừng lo! Đã có cháu ở đây, cháu sẽ nhắc bác. Chỉ cần bác nói với cháu điều thay đổi nào mà bác muốn đối với đất nước mà bác đang thống trị. Mọi ý thức hệ chính trị nào mà bác muốn. Cháu lo được".

Ông ấy nói: "vậy thì tốt quá!"

Và trong cơn mê man của cái nghiện, tôi bảo ông ấy cạo trọc đầu cho tôi. Ở Ấn Độ, đầu của bạn chỉ được phép cạo trọc khi cha của bạn chết. Trong khoảnh khắc tỉnh táo thoáng qua. Ông ấy hỏi "chuyện gì xảy ra vậy, bố cháu chết rồi à?"

Tôi bảo ông ấy đừng bận tâm, cạo láng nhất có thể. Ông ấy nói "Xong rồi đó, đó là việc dễ dàng".

Tôi mang cái đầu trọc lóc về nhà và đi ngang cửa hàng của bố. Bố tôi đã nhìn nó và tất cả khách của ông ta cũng nhìn theo. Thế là mọi người bàn tán "có chuyện gì vậy, thằng nhóc này là ai vậy, bố nó chết rồi à?"

Bố tôi nói: "Nó là con tôi, và tôi vẫn sống sờ sờ đây. Tôi biết ngay là nó định làm cái gì đó rồi."

Bất cứ khi nào có người đi qua đều hỏi "chuyện gì đã xảy ra, ông ấy vẫn còn khỏe mạnh mà?"

Tôi nói: "Mọi người có thể chết bất cứ lúc nào ở mọi độ tuổi. Bác nghĩ cho ông ấy nhưng không ai nghĩ cho đầu tóc này."

Đó là lần cuối cùng bố tôi làm điều đó vì ông biết có thể câu trả lời tiếp theo của tôi còn nguy hiểm hơn. Ông đã mang một chai dầu dưỡng tóc để thoa lên đầu tôi. Tôi hỏi: "Bố đã hiểu chưa!"

Ông nói: "Bố đã hiểu, con dùng dầu này lẹ vào cho mau ra tóc".

Tôi nói: "Bố đã tạo ra một đống lộn xộn, có gì để bận lòng cho việc này? Bố có thể nói nó là con gái của tôi cũng được. Con sẽ không phản đối điều đó!"

OSHO.