Một vị thánh nhân cổ xưa tên Kaushik. Khi Kaushik chưa nổi tiếng và còn là một nhà tu hành trẻ tuổi. Anh ngâm mình trong 1 dòng sông, ngồi thiền dưới cây cho bài tập buổi sáng của mình. Có một chú chim đứng trên ngọn cây và nó vô tình làm một bãi vào mặt anh.

Và anh ta đã rất tức giận, anh vừa ngâm sạch mình dưới con suối và đang cố gắng tọa thiền. Anh nhìn con chim và con chim lập tức bốc lửa, bị thiêu rụi và hóa thành tro. Anh ta thực sự cảm thấy khoái chí, "Được rồi, điều này tốt đúng như mong đợi".

Sau đó anh hoàn thành việc của mình và bắt đầu cho bữa ăn trong ngày. Những người trên con đường tâm linh không phải kiếm sống, họ khất thực và xin ăn. Vì vậy anh ta cất bước lên đường kiếm bữa sáng.

Anh vào thị trấn, đứng trước một ngôi nhà và nói "Tôi đến để xin đồ bố thí". Theo truyền thống, nếu một người đang trên con đường tâm linh và khất thực, ngay cả khi con bạn chưa ăn, điều đầu tiên là phải đưa đồ ăn cho anh ta trước bởi vì anh ta không sở hữu cái gì, anh ta không có gì cả và anh ta đang theo đuổi điều cao quý hơn.

Từ bên trong giọng nói của một người phụ nữ cất lên: "Tôi đang đến vui lòng đợi".
Anh ta lớn giọng hơn: "Tôi đến vì bữa ăn!"

Cô ấy nói: "Đợi vài phút tôi sẽ ra."

Khi cố ta ra, anh ta trừng mắt nói: "Tôi là một người tu khổ hạnh làm sao cô dám để tôi đợi thế này".

Cô ấy nói: "Anh đừng trừng mắt với tôi, tôi không phải là chú chim nhỏ đó đâu".

Chuyện đó vừa mới xảy ra sáng nay. Vì vậy anh ta nói: "Làm sao cô biết?"

Cô ấy nói: "Chuyện đó không quan trọng, tôi đang giúp chồng tôi bị mù. Tôi đang cho anh ấy ăn nên tôi đã đề nghị anh chờ đợi. Anh đang vội điều gì vậy".

Nhưng làm sao cô biết? - anh ta nói.

Điều đó không quan trọng. - Cô đáp: "Với trạng thái hiện giờ của anh, như cách anh đang thể hiện, anh sẽ không thể biết được điều này".

Rồi anh ta cầu xin cô: "Xin hãy để tôi làm đệ tử của cô".

Tôi không nhận đệ tử, tôi là người nội trợ, nhưng anh có thể gặp thầy tôi - Cô nói.

Rồi cô ấy cho anh ta địa chỉ. Anh làm theo hướng dẫn, nó dẫn anh vào một khu chợ. Đi sâu hơn và sau đó vào một cửa hàng thịt. Anh ta là một tu sĩ, thậm chí chỉ bị nhìn thấy trong làn đường của những người bán thịt đã là một tội ác. Anh ta nhìn quanh, khắp nơi toàn là thịt được treo lên. Anh ta nghĩ "Có thể có một sự nhầm lẫn", nhưng đó là địa chỉ chính xác. Anh ta dò hỏi, nhiều người chỉ và anh ta tiếp tục đi.

Sau đó anh hỏi xung quanh, mọi người nói, "Đúng rồi, chính là người đàn ông kia". Người này máu me khắp người và đang cắt thịt.

Anh ta nghĩ: "Chắc chắn phải là một sự nhầm lẫn. Ngay cả địa chỉ chính xác, tôi cũng không sẵn lòng học từ một người mổ thịt. Có gì để tôi học từ một người mổ thịt? Tôi là một tu sĩ". Anh ta quay lưng, người mổ thịt gọi anh ta:"Hãy lại đây, tôi biết cô ấy bảo anh tới".

Bây giờ anh tới và đứng đó. Toàn cảnh máu me này, anh không thể chịu được, anh đứng đó chỉ vì kinh ngạc. Anh xin cơm, người phụ nữ biết về con chim. Và giờ anh đứng đây, người mổ thịt biết người phụ nữ bảo anh đến. Anh chờ đợi.

Người bán thịt nói:"Chờ tôi. Tôi chỉ cần xong việc này nữa là có thể gặp anh".

Người mổ thịt cuối cùng cũng xong việc, ông ta đóng cửa hàng. Anh ta đi theo người mổ thịt. Người bán thịt nói: "Để tôi đưa anh về nhà, chúng ta sẽ nói chuyện ở đó".

Người mổ thịt vào nhà tắm rửa thay đồ rồi nói: "Cho tôi chút thời gian, tôi có bố mẹ bị ốm tôi cần chăm sóc họ trước".

Khi người mổ thịt trở lại, anh ta hỏi:"Tôi muốn biết làm sao ông biết những điều này, những gì ông biết".

"Chỉ cần học cách chăm sóc một thứ với sự tận tâm tuyệt đối" - người bán thịt đáp:"Một thứ gì đó, không quan trọng là thứ gì. Cô ấy chăm sóc người chồng của mình, tôi chăm sóc bố mẹ tôi. Và khi tôi chặt những con vật, tôi chặt để giảm thiểu sự đau khổ của chúng. Tôi đã chọn trở thành người mổ thịt bởi vì nếu có ai khác trở thành đồ tể, anh ta sẽ làm tổn thương những con vật này. Tôi đã trở thành một người mổ thịt bởi vì tôi nghĩ tôi có thể làm điều đó tốt nhất".

(từ Sadhguru - Can a Butcher be a Guru? | A Story About Sage Kaushik.)

"Nếu cho tôi xây chùa, tôi sẽ xây nó ở giữa bãi chợ. Tôi sẽ biến điều thiêng liêng thành những thứ phàm tục, thế thì mới chạm đến được những con người trần tục nhất. Như thế thì chùa mới đúng là một ngôi chùa. Bằng không thì bạn chỉ chạm tới tầng lớp thượng lưu, vua chúa, giàu có. - Những người ít cần phải cứu rỗi nhất, nhưng ít nhất thì họ cũng có thể cho bạn một ngôi chùa thật to và đẹp.

Không quan trọng bạn là một kẻ giết mổ, một đao phủ hay là một người thi hành án tử hình. Chỉ cần làm điều với sự tận tâm và lòng yêu thương. Đừng như ai đó cứ ra rả suốt ngày về việc sát sinh. Họ chê bai những người giết mổ, những người này sẽ xuống địa ngục, sẽ chịu tội, sẽ đầu thai làm súc vật. Miệng họ thì đang đọc vanh vách lại từ đâu đó nhưng thực chất lại không hiểu gì. Điều duy nhất họ có thể làm là khiến những người này mặc cảm. Có gì hay ho khi ra vẻ thánh thiện và khiến người khác dằn vặt khổ sở kia chứ? Bạn không muốn sát sinh và những người đồ tể thì đang làm việc đó thay bạn hằng ngày. Họ hàng ngày đều phải tiếp xúc với năng lượng tiêu cực đó thay bạn. Bạn đáng lẽ ra phải nên thấy biết ơn những người đó. Suy cho cùng thì cũng chỉ vì miếng cơm sống qua ngày. Bồ tát đã nói rồi - "Ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây?".

một nửa sự thật.