Và bạn tin được không! Những đứa trẻ thổ dân không nằm mơ một chút nào.
Kìm nén tạo ra mơ. Những người lớn lên trong văn hóa mang tính kìm nén không thể tin rằng vẫn có những bộ lạc thổ dân sống rải rác trên thế giới, ẩn mình trong rừng sâu và hiện hữu như những sinh linh thuần khiết. Những người ở đó chưa bao giờ nghe về thứ gì gọi là sự kìm nén tồn tại trong cuộc sống. Bạn thậm chí có thể chạm vào bộ ngực của một người phụ nữ và hỏi: "Cái gì đây?", và cô ấy sẽ đáp lại mà không hề cảm thấy xấu hổ hay bị xúc phạm rằng "đây là thứ cho sữa cho con của tôi". Cô ấy không bao giờ có ý tưởng kiểu như: "Ông đang xúc phạm tôi, sao ông dám chạm vào ngực tôi". Cô ấy sẽ không hét toáng lên hay đi đến trạm cảnh sát. Trên thực tế chẳng có trạm cảnh sát nào ở đó cả. Người thổ dân ở đó sống rất ngây thơ, hiếm hoi lắm mới có một ai đó giết người. Việc như vậy chỉ xảy ra hai lần trong suốt cuộc đời của vị vua này. Anh ta đã tự mình đi đến thủ đô để thú tội, vì chỉ có thủ đô mới có tòa án và cảnh sát. Nếu anh ta không tự thú tội thì ai biết anh ta đã giết người trong rừng sâu chứ, chẳng ai đi đến đó cả.

Họ sống trong những cái hang rất đẹp, và họ cũng rất đẹp. Bạn sẽ không thể tìm thấy ai béo phì hay gầy guộc. Tất cả họ đều trông vừa vặn như nhau. Họ sống rất lâu, thuận tự nhiên. Thậm chí về chuyện dục họ cũng rất tự nhiên nữa. Có lẽ họ là người tự nhiên duy nhất còn sót lại ở Ấn Độ. Và những gì họ làm, cách họ cư xử với dục chính xác là thứ mà người ta nên làm với nhau khắp nơi trên thế giới nếu bạn không muốn con người trở nên biến thái cuồng dục. Đằng sau mọi biến thái về dục là một căn bệnh tâm lý.

Tại Patta là lần đầu tiên tôi tìm thấy những con người tự nhiên toàn bộ. Khi nam nữ thanh niên đến tuổi, họ sẽ đến hội trường ngay chính giữa ngôi làng, nơi có những căn nhà nhỏ làm bằng tre. Tất cả những thanh niên đến tuổi này sẽ bắt đầu chung sống với nhau, ngủ chung với nhau với một điều kiện. Và điều kiện đó thật đẹp: "rằng không chàng trai nào nên ngủ với một cô gái quá 3 ngày". Và như thế bạn sẽ trở nên quen với mọi cô gái trong làng, mỗi cô gái cũng sẽ quen với mọi chàng trai trong làng. Trước khi bạn kết hôn với ai đó, bạn sẽ phải biết hết mọi cô gái trong làng. Thế thì không có câu hỏi nào khởi lên về việc bạn sẽ bắt đầu ham muốn hay mơ về phụ nữ khác. Bạn đã sống với mọi cô gái trong độ tuổi của bạn. Nó là sự lựa chọn của bạn sau khi trải qua mọi loại phụ nữ khác. Thế thì chẳng còn tò mò gì nữa, và không có ghen tị chút nào bởi vì từ ban đầu mọi người đã sống với mọi người khác rồi. Mỗi chàng trai đã có cơ hội quen với mọi cô gái trong làng, và mỗi cô gái cũng đã quen với mọi chàng trai trong làng. Tất cả biết nhau, sẽ không còn vấn đề về ghen tị nữa, không còn sự cạnh tranh nào. Đó chỉ là một thực nghiệm, cơ hội để những đứa trẻ biết về dục với những người khác nhau và tìm ra ai là người thích hợp, ai khiến bạn hạnh phúc nhất, bạn hòa điệu với ai, trái tim bạn rộn ràng cùng ai.

Có lẽ đây là cách khoa học duy nhất để tìm ra người bạn đời. Nhưng những người này lại bị gọi là vô văn minh, còn những người truyền giáo thì cứ liên tục văn minh hóa họ qua việc mở trường học bệnh viện. Họ không cần bệnh viện, họ là những người khỏe mạnh tự nhiên. Chính những nhà truyền giáo mới là người mang bệnh tật đến cho họ. Họ chưa bao giờ nghe về bệnh da liễu hay các thể loại bệnh biến thái. Những nhà truyền giáo mang theo những căn bệnh và sau đó là bệnh viện.

Những nhà truyền giáo mang theo nhiều ý tưởng và truyền bá cho họ rằng họ nghèo khổ. Họ chưa bao giờ nghĩ về điều đó, tất cả họ đều bình đẳng, ngang bằng, nghèo như nhau. Và họ vẫn sống cuộc đời tốt đẹp khỏe mạnh chỉ với một bữa ăn mỗi ngày. Họ khỏe mạnh hơn bất cứ ai trên thế giới. Chỉ gần đây khoa học thực nghiệm mới phát hiện trên loài chuột và họ đã rất bối rối. Họ giữ hai con chuột giống nhau trong hai chiếc hộp, một con chuột được cho nhiều thức ăn nhất có thể, chuột kiểu Mỹ và một con chuột kiểu Patta - chỉ cho ăn một bữa mỗi ngày. Và kết quả là con chuột kiểu Mỹ chỉ sống được một nửa tuổi đời so với con chuột Patta.

Cuộc sống khó khăn nhưng rất đẹp, bình yên thuần khiết. Vào các đêm trăng tròn, ban ngày họ làm việc chăm chỉ và đến tối thì họ nhảy múa cho đến bình minh. Tất cả phụ nữ và đàn ông, không ai bận tâm ai đang nhảy với ai hay chỉ được phép nhảy với vợ của mình. Người ta cứ liên tục đổi bạn nhảy. Nó thật là một hiện tượng xã hội, không có vấn đề về quyền sở hữu rằng bạn chỉ nên nhảy với vợ của bạn. Kiểu nếu cô ấy nhảy với ai khác thì bạn ghen phát điên. Bạn sẽ trông như kẻ sát nhân sẵn sàng giết người. Tôi đã cứ nhìn họ nhảy múa, thật đẹp, quá đẹp. Không có bất cứ câu hỏi nào về ham muốn vì họ quá đầy đủ cả tính dục lẫn vật lý.

Họ không mơ, tôi đã hỏi nhiều người. Tôi đã hỏi cả vị vua bạn tôi và ông ấy nói:
- Họ không mơ nhưng tôi thì có. Bởi vì tôi đã được giáo dục, giáo dục đã phá hủy tôi. Tôi được sinh ra trên quả đồi này và tôi ước gì mình vẫn cứ là vô giáo dục, vô văn minh như những người kia".

Nụ cười của họ thật lây nhiễm. Họ không có giấc mơ, một giấc mơ được tạo ra bởi những kìm nén đạo đức. Bởi kìm nén từ thượng đế, bởi sự kìm nén đến từ các tu sĩ, họ là những người đã tạo ra những giấc mơ. Và rồi các chuyên gia tâm lý đến khai thác việc mơ của bạn. Một tu sĩ tạo ra các giấc mơ còn những tu sĩ khác thì giải quyết những giấc mơ. Thật là một công việc kinh doanh tốt, có lẽ họ đều là người Do Thái.

Một buổi tối khi ngồi trong nhà khách, tôi thấy mọi người đang nhóm lửa. Ở đó có một vị thầy tu Kito giáo đang dạy cho họ về tôn giáo thực là gì. Tôi ngồi xuống đó cùng với đám đông. Ông ta có một thùng đựng đầy nước và lấy trong túi ra hai bức tượng: Bức tượng Brahma - thượng đế của người Hindu và bức tượng Jesus Christ. Ông nói:
- Các bạn hãy nhìn những bức tượng này. Một cái là thượng đế mà các bạn tôn thờ, và cái này là Jesus Christ, ngài là thượng đế đích thực của chúng ta. Và tôi sẽ làm một thử nghiệm cho các bạn thấy.

Nói rồi ông đặt cả hai tượng vào thùng nước. Tượng Brahma chìm xuống, còn tượng Jesus nổi trên mặt nước. Ông ta nói tiếp:
- Các bạn thấy chưa, thần của các bạn thậm chí không thể tự cứu mình, làm sao ông ta có thể cứu các bạn. Hãy nhìn Jesus, trong khi còn sống ông ấy đã từng đi trên mặt nước. Thậm chí tượng của ngài cũng nổi trên mặt nước. Ngài có thể cứu các bạn.

Rất nhiều người của bộ lạc gật đầu lia lịa: "Đúng là như vậy. Chúng tôi có thể thấy không nghi ngờ gì".

Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng những người thổ dân chân chất lại có thể dễ bị cải đạo sao Kito giáo chỉ bằng cách này. Tôi đứng dậy lấy cả hai bức tượng ra khỏi thùng nước. Tôi biết ngay tượng Jesus được làm bằng gỗ còn Brahma được làm bằng kim loại và được sơn cùng một màu. Tôi hỏi những người thổ dân:
- Các bạn đã bao giờ nghe trong kinh sách về phép thử bằng nước chưa.
Họ nói: "Chưa!".
- Thế các bạn đã nghe về phép thử lửa chưa? - Tôi đáp.
Họ nói: "Rồi!"
- Trong kinh sách Hindu, chẳng ai dùng nước để thử cái gì. Vậy thì các bạn hãy nhìn đây. - Nói rồi, tôi ném cả hai bức tượng vào trong đống lửa. Jesus lập tức bị bắt lửa và cháy, giờ thì Brahma an toàn. Jesus gỗ biến mất, tan thành tro bụi. Những người thổ dân rất hạnh phúc. Họ nói:
- Đây mới là phép thử thực, và người đàn ông này đang lừa chúng tôi. Chúng tôi chưa bao giờ nghe về phép thử nước cả. Nếu anh không ở đây, có lẽ chúng tôi đã chuyển hết sang Kito giáo như những bộ lạc khác. Đây chỉ là trò chơi của ông ta.

Tôi nói: "Các bạn nghĩ sao? Chúng ta có nên cho ông ấy một phép thử lửa?"

Họ đáp: "Điều đó nghe hay, nhưng như thế thì ông ta chết chắc. Ông ta sẽ không thể nào cứu bản thân được".

Vị tu sĩ run bắn lên vì sợ. Sợ những người này sẽ ném ông vào lửa. Ông biết rằng những người này sẽ ném ông ấy vào lửa thật nếu như tôi yêu cầu...

trích từ OSHO - Guru nổi loạn, Chương 14: OSHO và người thổ dân.