Thiên đường, miền cực lạc trong trí tưởng tượng của bạn như thế nào? Đó hẳn phải là nơi không có sự khổ đau. Hoặc là một nơi bất biến, là điểm đến cuối cùng, nơi không còn ai phải chết đi nữa. Hoặc đó cũng có thể là nơi mà mọi nhu cầu của bạn đều sẽ được thoả mãn ngay tức thì...

Nếu không có cái gì chết đi, cũng sẽ không có gì được sinh ra. Nếu hoa hồng là bất tử, thế thì hoa hồng lúc này cũng chỉ giống như hoa hồng nhựa, làm sao hoa hồng nhựa có thể thoả mãn bạn được! Bạn sẽ coi vẻ đẹp đó, hương thơm đó là hiển nhiên, là thường hằng như hòn đá ven đường.

Nếu cho tôi một thiên đường như thế, một điểm đến cuối cùng của cuộc đời, thế thì sẽ không còn gì để khám phá nữa. Không còn được trải nghiệm vẻ đẹp của sự thay đổi, của chờ đợi. Chờ đợi những nụ hoa trong vườn hình thành, bung nở và toả hương. Chờ đợi mùa hoa dã quỳ chỉ nở một lần trong năm, hay là sự háo hức khi ngắm nhìn những bông hoa đào chỉ nở khi giao mùa. Thế thì thiên đàng còn có ý nghĩa gì? Đó chẳng phải là địa ngục hay sao? Không có sự sống nào được sinh ra và cũng không có gì chết đi, thế thì những đoá hoa kia chỉ là một thứ bất động, chúng chẳng phải là một bông hoa như đã chết hay sao?

Cuộc sống như một bản nhạc, có nốt trầm nốt bổng, có lúc nhanh lúc chậm, có khi dồn dập lúc lại nhẹ nhàng. Và đó chính là sự tuyệt diệu của cuộc sống. Chính bạn là người sẽ viết từng giai điệu lên bản nhạc cuộc sống đó - buồn, vui, khó khăn, thăng trầm, phấn khích, phiêu lưu... Còn thiên đường kia như một bản nhạc với một nốt iiiiiii... kéo dài mãi cho đến vô cùng.

Phật giáo ngày nay coi cuộc sống này là vòng luân hồi vô tận. Và họ nói như thế là khổ, đời là bể khổ, ta cần phải về miền cực lạc, thoát khỏi luân hồi. Nếu cuộc sống này không chỉ có một cuộc đời mà là nhiều kiếp sống vô tận, thì tôi xin được cám ơn trời đất tạo hoá, cám ơn vì được sống mãi mãi ở trong vòng luân hồi này mà ngắm nhìn sự thay đổi của thế gian, mà trải nghiệm sự tuyệt diệu của những niềm vui và cả đau khổ của cuộc sống. Chẳng phải suốt bao nhiêu lịch sử con người đã đi tìm thuốc trường sinh hay sao? Nếu cuộc sống là những kiếp sống vô tận thì chẳng phải bạn sẽ không còn cần bận tâm về cái chết nữa hay sao?

Nếu ai đó nói với bạn rằng đời là bể khổ, cuộc sống này là khổ đau thì hoặc là họ đang nói dối bạn, hoặc là họ chẳng biết gì về cuộc sống cả. Cuộc sống không chỉ có đau khổ, mà còn có cả niềm vui. Nó đâu phải chỉ toàn khổ đau đúng không? Và ngay cả đau khổ bất hạnh cũng có giá trị của nó. Nếu không có sự đau khổ, làm sao bạn hiểu được hạnh phúc. Nếu không có chiến tranh, làm sao bạn hiểu được sống trong thời bình quý giá nhường nào. Nếu không từng chịu đựng không khí ô nhiễm khói bụi kẹt xe của các khu đô thị công nghiệp, làm sao ta biết được niềm hạnh phúc của việc được hít thở một bầu không khí trong lành. Nếu không từng sống trong cảnh đói khát thiếu thốn, làm sao ta biết được đôi khi chỉ cần một bát phở nóng cũng khiến ta sung sướng hạnh phúc nhường nào. Nếu không có những lúc ốm đau bệnh tật, làm sao bạn hiểu được khoẻ mạnh cũng đã là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi. Một người từ nhỏ đến lớn luôn sống trong sự sung sướng, chưa bao giờ trải qua khó khăn đôi khi cũng là một sự bất hạnh.

Và khi bạn biết cách tận hưởng trọn vẹn mỗi khoảnh khắc, lấp đầy tâm trí của mình bằng những niềm vui nhỏ bé đó thì một lúc nào đó tâm trí sẽ không còn đủ chỗ cho những sự đau khổ nữa và ngược lại. Nếu tâm trí dành quá nhiều chỗ cho những lo lắng bất an thì nó sẽ không còn nhiều chỗ cho hạnh phúc nữa đâu! Và cứ mỗi khoảnh khắc vui vẻ góp lại từng ngày, thì sẽ là một cuộc đời hạnh phúc. Thiên đường hay địa ngục không ở đâu xa xôi cả. Nó ở đây, ngay bây giờ, tại chính chỗ này. Khi đã có tự do về thể xác, thì sự tự do về tâm trí sẽ đưa bạn tới thiên đàng.

Giả dụ bạn được vào thiên đàng. Sẽ thế nào nếu bạn bắt đầu thấy hơi chán cái thiên đường đó? Thế là bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm thiêng đàng cao hơn, và thế cứ mãi tiếp diễn. Thế sao bạn lại muốn vào thiên đàng trong khi chưa từng một lần nhìn thấy nó? Bạn tin rằng ở đâu đó cõi trời tồn tại, nhưng ở nơi đó là địa ngục. Với kiểu tâm trí này, mọi nơi đều là địa ngục.

Cuộc sống là một hành trình mà tôi vẽ nên chứ không phải là đích đến, và tôi muốn vẽ bản nhạc này đến muôn đời muôn kiếp vô cùng vô tận. Nếu có một kiếp sống nào đó mà tôi thật sự được vào nước trời, vào thiên đường kia thì xin hãy đuổi tôi trở về luân hồi đi. Vì đối với tôi miền cực lạc đó chỉ là địa ngục mà thôi."

một nửa sự thật.