Khi bạn nói, "em yêu anh, hãy trở thành người yêu của em đi!" - thì nó có nghĩa là gì!
Mọi người ngày nay đang đồng nhất tình yêu và mối quan hệ. Ta cần phải tách bạch hai thứ này ra. Tình yêu là bản năng, là cảm xúc nguyên sơ nhất nảy nở bên trong tâm hồn bạn. Không giống như tâm trí hay bị mắc kẹt vào các định kiến xã hội, Cảm xúc thì tự do và nó không bị ràng buộc bởi bất cứ thể chế xã hội nào. Mối quan hệ lại là do nhu cầu của xã hội mà sinh ra, là ràng buộc giữa 2 người, nó có những cam kết ngầm ở trong đó, và nó hay mang tính chất quy chuẩn xã hội đương thời: Mối quan hệ cha mẹ - con cái (cam kết ngầm bởi lễ phép, hiếu thảo, nghe lời), mối quan hệ hôn nhân (cam kết ngầm bởi sự chung thủy 1-1 trong xã hội ngày nay. Còn trong xã hội phong kiến, nó có nghĩa là sự chung thủy của người vợ, còn người chồng thì không cần vì anh ta có thể đa thê. Bạn thấy đấy, cùng gọi là vợ chồng nhưng tính chất của mối quan hệ đã thay đổi khi xã hội thay đổi. Vậy chẳng lẽ cảm xúc yêu thương của con người trong xã hội phong kiến khác biệt hoàn toàn khi chuyển đổi sang xã hội tư bản sao?).

Bạn muốn gán cho cảm xúc của bạn một mối quan hệ ư? Chẳng có mối quan hệ nào là phù hợp cả, nó chỉ có vẻ là phù hợp thôi. Cảm xúc của bạn với mỗi người khác nhau là luôn luôn khác nhau. Có người cho bạn sự phiêu lưu mới lạ, có người lại cho bạn cảm giác êm đềm.

Khi bạn nói "em yêu anh! hãy trở thành người yêu của em!". Nó nghĩa là, "hãy để em sở hữu anh nhé, và không còn ai có thể được động vào anh nữa, chỉ mình em thôi". Và vì người kia cũng có mong muốn chiếm hữu bạn, thế là anh ta đồng ý bước vào mối quan hệ. Đó là một lời cam kết ngầm giữa hai người.

Hôn nhân ư? Khi một chàng trai cầu hôn cô gái: "Hãy trở thành vợ anh, hãy kết hôn với anh!". Ý nghĩa của lời câu hôn lúc đó là, "hãy để anh sở hữu em mãi mãi và em sẽ không bao giờ được cười đùa, được chọc ghẹo và rung động trước bất cứ một chàng trai nào nữa, từ giờ cho đến hết cuộc đời em". Giờ đây mong muốn chiếm hữu không còn là nhất thời nữa. Mối quan hệ hôn nhân chỉ là mong muốn chiếm hữu ở mức độ cao hơn, sở hữu mãi mãi.

Chúng ta vẫn có thể xuất hiện cảm xúc rất chân thật mà không bị ràng buộc bởi một mối quan hệ. Yêu đơn giản chỉ là yêu, không bị ràng buộc, đầy sự tự do. Khi bạn nói mình yêu chim chóc cây cối, yêu mấy con chó con mèo, liệu bạn có nói chúng là người yêu? Bạn sẽ muốn chúng được tự do toàn bộ trong niềm vui sướng của chúng hay nhốt chúng trong lồng trong cũi? Vậy tại sao bạn lại muốn gán một mối quan hệ cho tình yêu của bạn với người kia. Đơn giản là bạn chỉ đang muốn chiếm hữu cho riêng mình - Như một loại tài sản. Bạn sợ tài sản bị tuột khỏi tay. Ràng buộc người khác vào một mối quan hệ chỉ là một kiểu nói khác của từ chiếm hữu. Nhưng cái tâm trí của bạn nó không thích những thứ thô thiển như thế. Nó luôn muốn khoác cho những thứ thô thiển một bộ cánh đẹp đẽ, một lời nói dối đẹp đẽ, rằng mối quan hệ đó mới chính là minh chứng cho tình yêu. Và mọi thứ trở thành vấn đề khi ta nhầm tưởng rằng những ràng buộc đó là minh chứng cho tình yêu. Cảm xúc thì tự do, và nó nhảy múa theo cách riêng của nó, nó không bao giờ có thể bị điều khiển bởi lý trí logic của bạn. Đó là lý do tại sao mấy con mèo không bao giờ khiến bạn đau khổ.

Tôi không chống lại việc mọi người muốn sở hữu lẫn nhau. Nhưng hãy để nó trong sự nhận biết. Rằng bạn đang nhân danh tình yêu để biện hộ cho lòng tham của mình, nhận biết đươc bạn đang muốn chiếm hữu đối phương, và người kia cũng nên nhận biết được như thế. Và khi cả hai ý thức được và chấp nhận sự chiếm hữu đó, thế thì hãy cứ đặt nhau vào một mối quan hệ đi, vì bạn đã ý thức được rằng bạn chấp nhận điều đó. Đừng đặt người khác vào một mối quan hệ trong sự vô nhận biết rồi nhầm lẫn ham muốn chiếm hữu là tình yêu. Vì kết cục của sự vô nhận biết là đau khổ.

Còn bạn không muốn như thế ư! Vậy thì hãy cứ yêu thôi, và giữ tự do cho nhau - vì ai mà biết được ngày mai. Còn từ ngữ thì luôn có giới hạn của nó. Hãy để cho cảm xúc thăng hoa mà không cần thiết phải gán cho nó một mối quan hệ nào cả, vì sự rung động của bạn với mỗi người không bao giờ là giống nhau, là duy nhất. Tại sao lại có cái kiểu "Mập mờ", rồi "Trên tình bạn dưới tình yêu"...? Những thể loại cảm xúc mà chẳng biết gọi nó là gì. Ngôn từ chẳng thể định nghĩa được nó, từ điển các kiểu mối quan hệ nằm trong quy chuẩn xã hội không hề tồn tại nó. Trải nghiệm những cảm xúc khác biệt đó mới đem lại sự mới mẻ cho tâm hồn bạn, đó mới là vẻ đẹp của tạo hoá. Hãy để bông hoa nở rộ, đắm mình vào vẻ đẹp và hương thơm của nó. Rồi để nó tàn đi, tự nhiên như cách nó được sinh ra.

Tình yêu là cho và được cho. Khi yêu trở thành nhu cầu đòi hỏi, níu kéo thì yêu đó sẽ bắt đầu biến chất và trở nên đau khổ.

Trong cuộc sống dài đằng đẵng, đôi khi bạn sẽ rung động không chỉ với mỗi một người, đôi khi lại có ai đó xuất hiện khiến cuộc sống bạn phong phú hơn khi mà mối quan hệ với người bên cạnh đã dần trở nên nhạt nhẽo. Nhưng cái quy chuẩn của các mối quan hệ do xã hội tạo ra - người yêu, vợ chồng; nó khiến bạn phải lừa gạt cảm xúc của bản thân, khiến bạn cảm thấy đó là tội lỗi. Rằng bạn chỉ nên được phép rung động với một người thôi, và nó nên là người đến trước. Bạn đâu có làm hại ai? Đâu lừa đảo ai? Bạn chỉ đang lừa gạt chính mình, điều này còn tệ hơn lừa gạt người khác. Cảm xúc của bạn nó tự do lắm, nó như con khỉ nhảy nhót và không bao giờ chịu nghe theo lý trí của bạn. Nó phải tự do như thế thì những khả năng mới, những con đường mới, những cảm xúc mới, những bất ngờ mới. Hãy tôn trọng cảm xúc của chính mình! Đừng để lo sợ thành kiến xã hội định nghĩa bạn là ai.

Chúng ta nên ngừng ngay việc coi sự chung thủy là tiêu chuẩn của xã hội, mà hãy chỉ coi nó như là sự lựa chọn của mỗi cá nhân. Chỉ vì hai chữ ngớ ngẩn này mà biết bao nhiêu điều bất hạnh đã xảy ra với những người chúng ta thương yêu? Khi chung thủy không còn là chuẩn mực để đánh giá nhân phẩm một con người, thế thì sẽ không còn lý do gì để lừa dối, ghen tuông, không còn những màn cãi cọ đánh ghen, không còn tạt axit hay giết người vì tình... Một người yêu cầu đức tính chung thủy từ người kia không phải là vì yêu cô ta. Mà là vì anh ta muốn quản lý và chiếm giữ cô ấy cho riêng mình - như chiếm giữ những tài sản khác của anh ta mà thôi.

Liệu tâm trí bạn có đủ sự sáng suốt để phân biệt được yêu và tham ái?

một nửa sự thật.