-Chàng trai hỏi cô gái: "Em có yêu anh không?"
-Cô đáp lại khó hiểu: "Có chứ. Đương nhiên rồi"
-Chàng trai lại hỏi: "Yêu nhiều như thế nào?"
-Nhiều lắm lắm ấy, nhiều hơn cả yêu chính bản thân em.
-Em yêu anh vì em cảm thấy dễ chịu khi ở bên anh, đúng chứ?
-Đúng rồi.
-Vậy em muốn anh ở bên mỗi ngày là vì anh mang lại cái sự vui thích cho em, để thỏa mãn cảm xúc bên trong em, đúng chứ...
Chàng trai lại tiếp tục: "Nếu một ngày nào đó việc gặp anh không làm em thỏa mãn cảm xúc nữa thì em còn yêu anh không? Như vậy thì em yêu anh hay em chỉ đang yêu chính mình?"

Mối quan hệ kéo dài khoảng một tuần nữa thì họ chia tay. Có lẽ do chàng trai đã khiến cô gái đánh mất sự lãng mạn khi kéo cô về với thực tại. Câu chuyện đâu đó có hình bóng của chúng ta ở trong đó. Có lẽ hầu hết mọi người trên thế giới này đều chỉ đang tham ái nhau, muốn sở hữu nhau. Nhưng vì vừa có tham vừa có ái, hoặc vì xem phim và đọc tiểu thuyết nhiều quá nên ta đã nhầm lẫn đó là tình yêu. Vậy để tôi kể cho bạn thêm một câu chuyện nữa:

Tôi từng đọc nhật ký của đứa cháu học tiểu học. Chữ viết còn xiên xiên vẹo vẹo. Thằng bé có nuôi một con rùa nhỏ, vì bắt chước trong thế giới động vật nên nó bắt bố nó mua cho một cái thùng rồi đổ đầy nước. Ngày ngày đều chăm chỉ cho rùa ăn rồi tắm nắng nữa chứ.
-Nó hỏi mẹ nó: "Mẹ ơi, con yêu bé rùa thế, thế bé rùa có vui không?"
-Mẹ nó đáp: "Không đâu con ạ, rùa vẫn thấy không vui đấy."
Thế là nó viết vào nhật ký: "bé rùa ơi, hy vọng em cũng vui vẻ như anh. Nếu em không thích nhà anh, anh sẽ thả em đi nhé, vì anh yêu em lắm."

Đọc xong tôi cũng chỉ biết cảm thán, tại sao có những thứ ngay cả trẻ con cũng hiểu mà người lớn lại chẳng thể làm được.

(Viết lại từ đâu đó theo trí nhớ)