Một hôm, các con vật tụ tập trong rừng và quyết định bắt đầu một trường học. Có một con thỏ, một con chim, một con sóc, một con cá và một con lươn và chúng thành lập ban giáo dục. Thỏ nói môn chạy phải có trong giáo trình, chim khăng khăng rằng bay phải có trong giáo trình, cá thì khăng khăng bơi phải có trong giáo trình, sóc thì nói môn trèo cây thẳng đứng tuyệt đối cần thiết. Ban giáo dục này quyết định để tất cả những thứ này lại với nhau và viết hướng dẫn giáo trình, đồng thời nhấn mạnh rằng: "mọi con vật đều phải học mọi môn học".
Dù thỏ được 5 sao trong môn chạy, nhưng môn trèo cây thì quả thực hơi khó cho nó. Nó cứ ngã ngửa ra sau. Nó cứ cố trèo, cố trèo. Rồi nó có cú ngã đập đầu, nó không thể chạy được nữa. Nó thấy rằng thay vì được 5 trong môn chạy thì nó chỉ được 3, còn môn trèo thẳng đứng lúc nào nó cũng chỉ được 1.
Chim lúc nào cũng giỏi môn bay. Nhưng tới môn đào bới nó lại không thể nào làm tốt được như thế. Nó làm vỡ mỏ và cánh. Ngay sau đó nó chỉ được điểm 3 trong môn bay và 1 trong môn đào bới. Và nó thấy thật kinh khủng trong tiết học trèo thẳng đứng. Nó thấy mình sao dốt quá.
Chúng ta cười vào điều này. Nhưng đó là điều bạn đang làm. Chúng ta làm mỗi người giống hệt mọi người khác, phá hủy tiềm năng của mọi người và cả chính bản thân. Thông minh bắt đầu chết đi khi cố gắng bắt chước người khác, khi trở thành bản sao. Khoảnh khắc bạn hỏi:"làm sao giống người kia?" cũng là lúc ngu xuẩn xuất hiện, là lúc mất đi tiềm năng tự nhiên. Bây giờ bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc, không bao giờ rõ ràng và trong suốt. Tính sáng tỏ của bạn, cách nhìn của bạn đã mất. Và bạn sẽ có đôi mắt vay mượn, nhưng làm sao bạn có thể thấy được qua đôi mắt của ai đó khác? Bạn cần có đôi mắt của riêng bạn, đôi chân của riêng bạn để bước và trái tim của riêng bạn để cảm nhận. Mọi người sống trong vay mượn nên cuộc sống của họ bị tê liệt
.....
Rồi đa số sống trong khổ sở...
Khi chưa kịp chào đời, xã hội nhảy lên bạn, bắt đầu thao túng, dạy dỗ, cắt tỉa, thêm bớt và chẳng mấy chốc bạn mất mọi hình mọi dạng. Xã hội muốn bạn vâng lời, tuân thủ, chính thống, quy chuẩn. Đây là cách thông minh của bạn bị phá hủy...
Đây là xà lim, là nhà tù mà bạn đang sống trong nó! Bạn có thể bỏ nó đi. Sẽ khó để bỏ vì bạn đã trở nên quen với nó như thế. Sẽ khó mà bỏ được vì nó không chỉ là quần áo. Nó đã trở thành gần như làn da của bạn. Nhưng nó phải bị loại bỏ nếu bạn muốn giành lại bản thể thực của mình....Nổi dậy!Hãy vứt bỏ mọi cái đã từng bị ép buộc lên bạn, ngược với ý chí của bạn. Đạo đức, tôn giáo, chính trị, lề thói, quy chuẩn xã hội... Dù nó là bất cứ cái gì, hãy vứt bỏ. Để chỉ còn lại cái nguyên sơ. Lại bắt đầu đi tìm bạn là ai, bắt đầu với ABC. Nghĩ rằng thời gian mấy mươi năm của bạn tới giờ chỉ là phí hoài vì bạn đã từng là người đi theo.
Trích: Bí mật của những bí mật: Bí mật Hoa Vàng ( The secret of secrets: The secret of the Golden Flower) - OSHO