Chẳng có gì sai với mong cầu và sở hữu cả. Nó là bản năng sinh tồn trong mỗi người. Nếu không có ham muốn thì con người sẽ chẳng thể tồn tại được. Khi đói người ta muốn ăn một bữa thật ngon, khi khát thì ham muốn được uống nước. Hãy thử tưởng tượng một ngày nào đó bạn không còn muốn ăn, cũng chẳng buồn uống một thứ gì nữa thì cuộc sống của bạn lúc đó sẽ ra sao? Đó hẳn phải là ngày bất hạnh nhất cuộc đời bạn. Bạn là người vô hồn, cái xác biết đi và biết nhai. Ngay cả bản thân ham muốn cũng ẩn chứa niềm hạnh phúc trong đó. Nếu không thì bạn đã chẳng bị nó dụ dỗ đến thế!
Nếu bạn muốn trở thành thánh nhân, lên núi và ngồi thiền thì hãy theo con đường buông bỏ mọi thứ. Còn nếu chỉ cần là một người bình thường hạnh phúc thì hãy cứ ham muốn, nhưng hãy dẫn dắt sự ham muốn đó bằng trí tuệ sáng suốt. Đừng để nó chiếm mất tâm trí, bị lệ thuộc hay trở thành nô lệ cho nó.
Nếu từ bỏ thật sự có thể đem lại hạnh phúc thì tại sao người ta theo đạo phật cả đời, cố buông bỏ mọi thứ nhưng thử hỏi được mấy người có thể thành công, mấy người có thể thoát khỏi vòng xoáy đó? Và tại sao không thể có niềm hạnh phúc xuất hiện trong đôi mắt họ? Họ muốn bỏ xuống mọi gánh nặng nhưng đâu biết rằng trách nhiệm phải buông bỏ tất cả lại là một gánh nặng còn lớn hơn! Hoặc là con đường họ đang đi là sai, hoặc là con đường đó quá khó để đi.
Khi bạn nói muốn buông bỏ, cũng có thể là bạn chỉ đang muốn trốn chạy khỏi một vấn đề nào đó đấy! Tâm trí chỉ đang vỗ về bạn thôi, vì từ trốn chạy nghe có vẻ hơi hèn.
Vậy nên hãy cứ ham muốn đi nhé. Đừng cố nói dối bản thân, đừng đè nén cảm xúc của mình. Nhưng nếu có một ngày, ham muốn của bạn bỗng biến mất, bỗng không còn ở đó nữa thì hãy cứ để cho nó trôi đi, đừng chống lại. Nếu một ham muốn biến mất, nó nên biến mất theo cách như thế. Nếu buông bỏ mà cần sự nỗ lực thì nó là cái thể loại buông bỏ gì thế này? Nó chỉ là sự chối bỏ. Tìm kiếm mới cần sự nỗ lực, buông bỏ thì không. Buông bỏ phải tự nó xảy ra theo cách tự nhiên nhất.
Cuối cùng, càng không nên giả vờ rằng mình đã từ bỏ mọi ham muốn, bởi vì cái nỗ lực muốn từ bỏ mọi ham muốn lại là một cái ham muốn khác rồi. Bạn có thể giả vờ là mình đã từ bỏ một ham muốn, nhưng sự thật là nó không biến mất, nó vẫn còn ở đó. Chỉ có điều nó đã trở nên khó nhận biết hơn mà thôi vì bạn đã giấu nó xuống sâu hơn, kín đáo hơn, tới mức bạn khó có thể nhìn thấy. Đừng giấu đi! Hãy moi nó lên, đặt nó ở ngay trước mặt, như vậy bạn mới có thể dễ dàng quản lý nó".